Thơ: Nguyễn Viết Mão (Tập 2)

TIẾNG VỌNG TÌNH ĐỜI

                   Với các Liệt sĩ vô danh

Bước giữa trưa hạ cháy

Về với những ngày xưa…

Về với những sớm trưa…

Thuở chiến tranh tàn khốc,

Đã bao lần nín khóc

Tiễn bạn thân lặng yên

Đã bao lần khó nhọc

Vuốt mặt bao bạn hiền,

… Không có làn gió thoảng

Ta vẫn đi, vẫn đi…

Giữa trưa hè nóng bỏng

Chẳng quản ngại điều chi.

Đến được mỗi nghĩa trang

Tôi gắng tìm tên bạn

Mộ vẫn đặt thẳng hàng

Tên Người trong im lặng.

Nhớ hình bóng các anh

Có về nơi yên nghỉ

Những đêm trăng huyền bí

Tiễn các anh rồi đi…

Đã biết bao năm rồi

Đêm khuya không chợp mắt

Trong chiều sâu thăm thẳm

Là tiếng vọng tình đời.

                                  Nguyễn Viết Mão

 

 

 

CÂY KHẾ GIỮA SÂN TRƯỜNG

                         Viết tặng trường THCS Nguyễn Tất Thành

                                         thị xã Quảng Tr

Một cây khế trường Dục Thanh Phan Thiết

Mang về đây da diết biết nhường nào

Cây gieo từ ngàn vạn ước ao

Để các cháu nhớ Bác Hồ vĩ đại.

Cây khế già là món quà để lại

Giữa trăm năm, bao biến cố cuộc đời

Thuở  xa quê đi đến khắp muôn nơi

Bác vẫn nhớ về một thời trai trẻ.

Trong đêm vắng, Bác nhớ giếng khơi, gốc khế

Vùng đất nghèo mà có những trò ngoan

Bác quyết tìm đường xóa vòng nô lệ

Trong đêm dài đất khách… những lo toan.

Nhớ lại ngày khi trở về Tổ quốc

Bận trăm phương ngàn kế cứu nước nhà

Nhớ miền Trung, Nam bộ nhớ người cha,

Chưa vào được vẫn bao năm mòn mỏi!

Ngôi trường nhỏ nổi nhớ thương vời vợi

Mong gặp Người khi thống nhất non sông

Cây khế cũ vẫn ước mong chờ đợi

Vùng đất xưa đã thắm đượm màu hồng.

… Những cây khế con được ươm từ giống mẹ

Đi khắp mọi miền san sẽ những nhớ thương

 Cây khế nhỏ nghĩa tình mà lặng lẽ

Được đưa về đây trồng giữa sân trường.

Tên trường cháu, ngày xưa là tên Bác

Nhớ chăm ngoan nghe lời dạy thầy cô

Dẫu có phải vượt qua bao ghềnh thác

Hãy làm theo năm lời dạy Bác Hồ.

Cây khế nhỏ mà mang nhiều hy vọng

Đầy tình người nặng nghĩa vụ nước non

Hãy ước mơ cho bình yên cuộc sống

Giữ muôn đời, xứng thế hệ cháu con.

                                          An Đôn tháng 7/2010     

                                              Nguyễn Viết Mão

 

CÂY BỒ ĐỀ

Cây Bồ đề trong nghĩa trang

Màu xanh được trồng từ tay người lính

Một binh nhì nay là vị tướng

Mang từ đất phật về đây.

Cây Bồ đề lặng lẽ, từ bi

Như trang nghiêm của từng ngôi mộ

Ngọn gió lướt qua rung rinh cành lá

Hay đồng đội mừng reo khi biết chúng tôi về,

Tượng nghĩa trang sừng sững uy nghi

Như tinh thần kiên gan khi vào trận

Mà hiên ngang với một niềm kiêu hãnh

Thà hy sinh phải tiêu diệt quân thù.

Cây Bồ đề đất Phật lời ru

Lòng nhân ái của những người chiến thắng

Rồi đi qua biết bao đời mưa nắng

Vẫn trải dài theo lời vọng ông cha.

Cây Bồ đề trong nghĩa trang

Tình nhân ái của lòng người muôn thuở

Cây Bồ đề cũng là lời nhắn nhủ

Lấy chí nhân chống lại mọi bạo tàn.

Cây Bồ đề đang sống cùng đồng đội

Chúng tôi ở xa, cây thay cho lời nói

Vẫn trọn lòng chung thủy sắt son

Mãi ngàn năm, dẫu sông cạn đá mòn.

                                    Nguyễn Viết Mão

Ghi chú:  Cây Bồ đề được Thượng tướng Nguyễn Huy Hiệu

mang từ Ấn Độ về trồng tại Nghĩa trang Liệt sĩ Quốc gia Đường 9 Quảng Trị

Các tin khác