Thơ Nguyễn Viết Mão

TIẾNG CHUÔNG BÊN BỜ SÔNG THẠCH HÃN

                                                   Nguyễn Viết Mão

Về đây nghe tiếng chuông ngân

Nhớ bao đồng đội hóa thân thuở nào

Tiếng ngân thấp, tiếng ngân cao

Xa gần rồi cũng vọng vào chốn tiên.

Bạn tôi từ khắp mọi miền

Hóa thân muôn nẻo bưng biền dòng sông

Chuông ngân theo lạch, theo dòng

Đến từng mỏm núi máu hồng đã rơi

Tiếng chuông ngân nhắc lòng người

Đã từng một thuở tiếng cười át bom.

Chuông ngân trên những lối mòn

Ngàn thu tít tắp vẫn còn tiếng chuông.

CHÁU CÙNG VỀ CHIẾN TRƯỜNG XƯA

                                                Nguyễn Viết Mão

Chú về thăm lại chiến trường xưa

Gặp được cháu – người con đồng đội

Mà trong lòng nỗi buồn vời vợi

Khi người cha đã mãi mãi không về.

Nền hòa bình đã đến mọi miền quê

Trong lòng cháu đã bao đêm mong mỏi

Tìm mộ cha, tìm trong tình đồng đội

Đã bao năm trông ngóng mỏi mòn.

Nhớ đồng đội xưa trong bóng dáng người con

Tính sôi nổi suốt ngày vui ca hát

Giữa tuổi xuân biển tình đời dào dạt

Nụ cười vui xóa hết bom rền.

Giải phóng rồi đánh phản kích với lũ trâu điên

Ngần pháo biển, B năm hai rải thảm

Những sư đoàn con cưng thiện chiến

Chúng tung ra quyết đánh chiếm nơi này.

Toàn đơn vị chiến đấu hăng say

Tám mươi ngày vẫn vẹn toàn Thành cổ

Bom nổ tung lật nhào từng dãy phố

Dẫu có hy sinh máu đổ vẫn ngoan cường.

Bom lật hầm, đất trộn cả máu xương

Người trước ngã, người sau liền bước tới

Tiếng nói cuối cùng, tiếng thân thương người đồng đội

“khi cháu lớn rồi hãy nói thật nghe anh”!

Tôi đã tìm về đến mái nhà tranh

Khi người mẹ trở thành thiên cổ

Một người vợ với đứa con còn nhỏ

Chưa dám nói nhiều vì sợ khó vượt qua…

Nay lớn rồi cháu mãi bước tìm cha.

Đi hết nghĩa trang mà chưa hề tin tức

Cùng hành hương với những đêm dài thao thức

Cứ mông lung man mác đợi cha về…!

… Đêm rất dài tôi muốn được sẻ chia

Ôm cháu vào lòng cho ấm tình một thuở.

VỀ NƠI MẸ TIỄN CHÚNG CON ĐI

                                              Nguyễn Viết Mão

                            Kính tặng quê hương Nghệ Tĩnh

Chúng con về đây từ khắp muôn nơi

Không còn đủ những cái tên mà ngày xưa mẹ tiễn

Các anh không còn – đã ra đi vĩnh viễn

Lứa đàn em được thay mặt thay lời.

Các anh còn nằm lại khắp muôn nơi

Người sông nước, người rừng xanh heo hút…

Giữa cuộc đời vẫn trong vẫn đục

Sóng vô tư làm bên lở bên bồi.

Chúng con đã đi đến muôn nơi

Giữa trận chiến cam go lòng không nguôi nhớ mẹ.

Nơi quê hương nỗi lòng con vò xé

Đường con đi, mẹ ngày tháng ngóng trông.

Những trận Phúc Sa, Năm bốn bốn, Bái Sơn.

Làng Gia Bình rồi Hồ Khê đá bạc

Sáp đá mài, Động Ông Do, Khe Sóc (*)

Hay Đường 9 anh hùng chiến thắng của chúng con.

… Ở quê hương có người mất, người còn

Tay súng, tay cày với cánh đồng năm tấn

Bom đạn Mĩ làm quê hương nổi giận.

Lớp lớp con em cứ rầm rập lên đường.

Với lời thề quyết tử không tiếc máu xương.

Trống Xô Viết thức Sông Lam nổi sóng

Bắn rơi máy bay, giặc lái thì bắt sống

Khắp muôn nơi vang dậy tiếng reo hò…

Thống nhất rồi quê hương được ấm no

Vuốt nước mắt ngẩng cao đầu thẳng tiến

Trí tuệ Việt Nam dậy năm châu bốn biển

Lũ giặc năm xưa lại phải cuối đầu chào.

Mọi vui buồn cùng những ước ao

Đang trào lên dậy từ sâu lòng đất

Từ trong những con người chân chất

Quyết vươn lên xóa hết đói nghèo…

Chũng con về đây, mặc không tiếng hò reo

Tất cả đang “mở cờ trong bụng”…

Đã lâu rồi không còn tiếng súng

Lắng đọng tình đời là những tiếng yêu thương…

Chúng con sẽ mang đất nước mọi quê hương

Vào với các anh đang nằm tại chiến trường

Và những lời thỉnh cầu cả từ trong lòng đất…

… Ôi quê hương sao lòng ngây ngất

Đi khắp mọi miền vẫn nhớ mãi tuổi hai mươi.

Ghi chú: (*) Những địa danh ở Quảng Trị

Các tin khác