Thơ: Hồ Tấn Phong (phần 2)

 

Có thể nào không nhớ tới em

 

Em yêu ơi lại nhớ em rồi

Đêm trung du mưa dầm suối lũ

Đường anh qua những mái nhà thiếp ngủ

Bỗng nhói lòng anh dáng dấp quê hương.

Có thể nào không nhớ tới em

ánh lửa xa hay ánh mắt em nhìn

Nhành lá nhỏ trong gió kia run rẩy

Hay chính tay em trên ngực anh buổi ấy.

Nhớ đêm nào em thủ thỉ bên anh

Như gió xuân âu yếm trên cành

Em ấp mặt vào lòng em e thẹn

Trời Hà Nội ánh trăng ngà xao xuyến.

Có thể nào quên lúc chia xa

Trong sóng người tiễn biệt hát ca

Em nắm tay anh trang nghiêm giây phút

Hai đứa nói cùng nhau lời hẹn ước.

Này đây em đồng đội anh đây

Như mũi tên xuyên suốt đêm dày

Họ bên anh hân hoan lặng lẽ

Anh nhớ em qua tiếng cười rất trẻ.

Có thể nào không nhớ tới em

Những đồi sim cũng gợi nét êm đềm

Trong giông bão nghe tiếng em thầm nhắc

Như tiếng quê hương giục lòng anh bước

Em yêu ơi nếu phải xa em

ở nơi kia trong tiếng đạn bom rền

Anh đổ máu cho ngày chiến thắng

Có thể nào không nhớ tới em.

 

Các tin khác