Thơ: Hồ Tấn Phong (phần 2)

Từ biệt 

Từ biệt nhé các bạn ơi, từ biệt,

Những ruộng đồng xanh lá, những hàng cây

Những đôi mắt nói lên lời từ biệt

Chúng tôi đi xa khuất mảnh đất này.

Không thể sống yên khi lửa cháy nhà

Khi bom Mỹ đang khoét từng vạt lúa

Mẹ già ta chạy giặc giữa đêm mưa

Phố ta nát giữa mùa phượng nở

Từ biệt nhé các bạn ơi từ biệt

Chúng tôi đi như bao thủa ra đi

Nơi máu đổ gọi lòng ta đến

Vinh quang thay ngày bước trở về.

Chúng tôi đi đỉnh đèo heo hút gió

Chúng tôi đi là vực thẳm Trường Sơn

Chúng tôi đi trong tầm đạn nổ

Chúng tôi đi nung nấu căm hờn

Nhưng đâu dễ để quên tình hậu tuyến

Súng nặng vai nhắc mãi buổi đi cày

Mùi lửa khói lẫn mùi hoa bưởi

Vấn vương hoài trong buổi chia tay

Từ biệt nhé các bạn ơi từ biệt

Một mùa ong mang nhụy đến cho đời

Một mùa hoa đang dục ngày kết trái

Một tình yêu đang ước hẹn nên lời

Xin gửi lại những gì ta yêu mến

Những con đường từng che bóng ta qua

Bếp lửa đỏ những đêm nào cải thiện

Đồng lúa rờn xanh lá nhớ người xa.

Dẫu ứa lệ không thể chờ đợi chết

Giờ sinh ly đã điểm gọi ta rồi

Từ biệt nhé ,các bạn ơi, từ biệt

Ngày mai về sẽ đẹp- những niềm vui.

 


 

Lên đường

Hãy đốt lên ngọn lửa hồng truyền thống

Đồng chí ơi hãy giật mạnh hồi chuông

Nghe náo nức trong lòng ta biển động

Đêm nay Tổ quốc gọi lên đường!

Ngàn, ngàn đứa con ngẩng mặt

Lửa chiến trận cháy bừng trong ánh mắt.

Ôi nỗi đau Tổ quốc đủ rồi

Mỗi vết thương Người nhức nhối tim tôi!

Mỗi cánh đồng ngày đêm chảy máu

Mỗi nhành hoa nát trong tàn bạo

Mỗi dáng người ta quý ta yêu

Giặc hung nô đem bắn sớm chiều

Mỗi vết răng chúng cắn vào lịch sử

Máu thịt của cha ông ta đó!

Ôi cha ông có khuất phục bao giờ

Những đứa con Người đâu chịu nhuốc nhơ.

Em ơi hãy kề môi tạm biệt

Cho anh đi cầm gươm vì đất nước

Trường thân yêu xin tạm biệt Người

Ngày trở về chiến thắng reo vui

Hãy đốt lên ngọn lửa hồng truyền thống

Đồng chí ơi hãy dật mạnh hồi chuông

Nghe náo nức trong lòng ta biển động

Đêm nay Tổ quốc gọi lên đường.

                                      1968

 


 

Hành quân đêm giông tố

Từ Ba Vì kéo sang

Từ núi cao dồn xuống

Mây phủ mịt mù trời

Bụi cuốn đường, mưa rơi

Phút chốc hoàng hôn đổ

Bóng đêm chụp ngay sau

Chớp lòe lên ánh đỏ

Sét gầm vang lũng sâu

Gió hung bạo bẻ cành cây gãy

Suối hung hăng cuốn đá trôi đi

Đất lầy lội trong cơn phẫn nộ

Nghe rung đêm tiếng sắt, tiếng chì.

Một mái nhà tranh

Chống cùng bão tố

Một lùm tre xanh

Can trường chọi gió

Trên đỉnh cao Dốc Mác

Dưới lũng sâu Đồng lầm

Bóng đêm lùi kinh ngạc

Nghe dồn muôn bước chân.

Ôi những bước chân – bước chân chiến sĩ!

Bóng đêm ơi ngươi ngó nhìn chi

Sấm sét ngươi giết sao được Mỹ

Qua lòng ngươi ta đi.

Gió quất ta, mặc gió!

Mưa lùa ta, mặc mưa!

Chớp lửa ngươi bằng sao được lửa

Lửa lòng ta chớp tự bao giờ.

Một ngày kia trên đỉnh Trường sơn

Từ trong mây và trong bóng tối

Nhắm đầu thù sét hờn căm ta dội

Ngươi hãy nghe tiếng sét lòng ta.

Hãy dịu lòng ngươi lại

Tưới mát cho ruộng vườn

Hãy rắc sao đầy núi

Soi bước ta sớm hôm

Trên núi cao

Dưới lũng sâu

Qua giông bão và qua rét mướt

Đoàn quân đi mang sấm sét trên đầu.

                             Đồng bồ 6.1968

 


 

Có thể nào không nhớ tới em

 

Em yêu ơi lại nhớ em rồi

Đêm trung du mưa dầm suối lũ

Đường anh qua những mái nhà thiếp ngủ

Bỗng nhói lòng anh dáng dấp quê hương.

Có thể nào không nhớ tới em

ánh lửa xa hay ánh mắt em nhìn

Nhành lá nhỏ trong gió kia run rẩy

Hay chính tay em trên ngực anh buổi ấy.

Nhớ đêm nào em thủ thỉ bên anh

Như gió xuân âu yếm trên cành

Em ấp mặt vào lòng em e thẹn

Trời Hà Nội ánh trăng ngà xao xuyến.

Có thể nào quên lúc chia xa

Trong sóng người tiễn biệt hát ca

Em nắm tay anh trang nghiêm giây phút

Hai đứa nói cùng nhau lời hẹn ước.

Này đây em đồng đội anh đây

Như mũi tên xuyên suốt đêm dày

Họ bên anh hân hoan lặng lẽ

Anh nhớ em qua tiếng cười rất trẻ.

Có thể nào không nhớ tới em

Những đồi sim cũng gợi nét êm đềm

Trong giông bão nghe tiếng em thầm nhắc

Như tiếng quê hương giục lòng anh bước

Em yêu ơi nếu phải xa em

ở nơi kia trong tiếng đạn bom rền

Anh đổ máu cho ngày chiến thắng

Có thể nào không nhớ tới em.

 


 

Đêm Trường Sơn

 

Nửa đêm bừng tỉnh mộng

Gió lạnh lùa từng cơn

Lối mòn đầy lá rụng

Ôi buồn sao Trường Sơn

Trông ra núi cùng rừng

Phương trời xa, xa khuất

Em ơi lòng buồn không

Tháng ngày tin vắng bặt

Ra sao giờ cố hương

Bạn bè ai còn mất

Ra sao giờ mái trường

Bao ngày xa tiếng hát

Đêm nay mẹ ngủ yên

Bao nỗi đau, thổn thức

Nhớ đứa con tha hương

Băng rừng lùng đuổi giặc

Ôi buồn sao Trường Sơn

Đây bản làng ứ huyết

Thù giặc nhói tâm can

Muốn đi tìm để diệt.


 

Qua Bến Hải 

        Hai đầu bom cắt lối đi

Một dòng Bến Hải rầm rì nước reo

    Qua sông những lúc nguy nghèo

Mà sao lòng vẫn mến yêu lạ thường

     Hỡi dòng sông của buồn thương

Quặn lòng đau mấy năm trường cách xa

     Ta đi rửa hận nước nhà

Cho đôi bờ lại hiền hoà bên nhau

                              Quảng Trị, 1969

  

 


Xin Mẹ hãy về

   Hãy về đây chút, mẹ ơi

Mẹ đi mấy chục năm rồi cách xa

   Ảnh hình còn đó thiết tha

Khói nhang bao độ đã nhòa mắt con

   Mẹ đi chợ vắng sớm hôm

Liêu xiêu chiếc bóng trên đường lá rơi.

   Ước sao gặp một lần thôi

Một lần được thấy mẹ cười với con

   Một đời mẹ khổ, héo hon

Nuôi con đâu quản hao mòn tuổi xanh

   Ngày xuân rộn rã yến oanh

Mà đây mồ mẹ lạnh tanh, đêm về.

   Chắp tay con lạy tứ bề

Cầu xin mẹ hãy trở về chiều nay

   Cháu con cả một nhà đầy

Mong sao theo khói hương bay, mẹ về.

                   Giỗ mẹ, Nhâm thìn 19/1/2012

 


Đồng đội

Tôi lại viết bài thơ đồng đội

Đã xa nhau hơn bốn chục năm rồi

Ai mất, ai còn, ai quên, ai nhớ

Khói lửa ngày nào còn hun ướt mắt tôi

Khi Tổ Quốc lâm nguy ta thành chiến sĩ

Từ bao nẻo quê xa về chung một chiến hào

Bao máu xương xây thành trận địa

Sinh tử chẳng nề đâu xá gian lao

Ngày nắng lửa theo đêm pháo kích

Những mắt khô khóc đồng đội của mình

Năm tháng ấy có thể nào quên được

Mỗi bước đường bao máu hy sinh

Ai hiểu thấu nỗi đau nhường ấy

Những người mẹ mất con, người vợ mất chồng

Rừng Trường Sơn bao nấm mồ đồng đội

Cho cuộc sống nơi này kết trái đâm bông

Cho tôi đứng trên giảng đường lộng gió

Tấm bảng đen nới rộng những phương trình

Mỗi nét phấn đưa ước mơ bay bổng

Mỗi mắt nhìn như hạnh phúc long lanh

Tôi lại viết bài thơ đồng đội

Bởi mưa nắng cuộc đời còn day dứt tâm can

Đồng đội ơi xin vì Người vững bước

Như tay súng ngày nào giữ lấy ViệtNam.


 

Về lại chiến trường xưa

 

Tôi lại về đây với các anh

Chiến trường xưa khô cháy cỏ tranh

Đường lên trận địa cày bom đạn

Đất đỏ bầm bao máu hy sinh

Về với ngày khét lửa na pan

Với những đêm pháo sáng rực ngàn

Tay cầm chắc súng đi lùng giặc

Vang trong lòng hai tiếng Việt nam

Tôi lại về đây đồng đội ơi

Những ai còn, ai mất bên tôi

Hãy về đây chút trong sum họp

Giữa chiến trường xưa lửa tắt rồi

Mà vết thương đau cứ cháy lòng

Như lời thề ước chửa làm xong

Đời tôi bóng ngả về nơi ấy

Nơi chiến trương xưa ai biết không?

Có những khi vui giữa phố phường

Sững sờ nghe câu hát Trường Sơn

Có lúc khổ đau buồn không nói

Nhớ sao tình đồng đội sắt son

Tôi hiểu mỗi ngôi nhà mới xây

Mỗi con đường rộng mở hôm nay

Mỗi nhành hoa ấy mang xuân tới

Có máu hy sinh của những ngày

Xin nguyện hồn tôi làm khói hương

Thoảng lên thơm ngát những linh hồn

Nghĩa trang chiều lạnh, ơi đồng đội

Có nhận ra người lính Trường Sơn.

                                         Nghĩa trang Trường sơn, 2007

Các tin khác